Xin chào tất cả mọi người, tôi là May, du học sinh từ Việt Nam. Hiện tôi đang là sinh viên năm nhất và vừa đến Mỹ vào tháng 12 năm ngoái. Tôi đã bắt đầu cuộc sống ở Mỹ tại chính gia đình người bản xứ ở đây. Sau 6 tháng, tôi hy vọng những trải nghiệm của mình có thể giúp đỡ mọi người.
Lần đầu tiên đến Mỹ, tôi được sắp xếp ở cùng một gia đình địa phương ở Washington Tôi thực sự hồi hộp và háo hức khi biết rằng sắp được sinh sống tại một mái nhà thứ 2, với những người hoàn toàn xa lạ. Chủ nhà của tôi là ông Brian. Ông ấy thực sự tốt bụng, đã đến tận bến xe để đón và đưa tôi về nhà. Mọi thứ đều mới mẻ và lạ lẫm. Tôi đã cố gắng nói chuyện với chú ấy trong suốt hành trình đi về, tôi muốn tìm hiểu thêm về các tình huống mình sẽ phải đối mặt trong tương lai trong hoàn cảnh xa lạ này. Đến nơi, chú ấy đã chỉ tôi lên phòng, tôi chủ động sắp xếp đồ đạc và nghỉ ngơi một chút.
Vào buổi chiều, thật bất ngờ vì tôi gặp rất nhiều người trong gia đình họ. Mọi người rôm rả giới thiệu, hỏi thăm tôi rất tận tình. Họ thực sự sốc khi biết tin tôi đi du học một mình! Buổi gặp mặt đầu tiên kết thúc với bữa tối thịnh soạn với thật nhiều món ngon.
Có quá nhiều thứ cần chuẩn bị cho một hành trình mới. Họ đưa tôi đến Seattle, giúp tôi mua Iphone và nhiều vật dụng khác. Trời mùa đông, nên mẹ chủ nhà còn đặt một cái máy sửa nho nhỏ trong phòng tôi. Cô ấy chở tôi đi thăm các danh lam thẳng cảnh, hướng dẫn tôi cách đi phà, chuyến xe, đường đi bộ để đến trường. Thật may mắn vì họ đến đón tôi mỗi khi tan học để tôi không bị lạnh và mệt. Tôi cảm thấy rất thoải mái bởi họ luôn coi tôi như một thành viên trong gia đình.
Chủ nhà đã giúp tôi nhiều trong các vấn đề về hộ chiếu, trường học, trong khi vợ chủ nhà đưa tôi đến gặp bạn bè của bà để giúp tôi cải thiện các vấn đề về ngoại ngữ và các mối quan hệ. Tôi rất thân thiết với con của gia đình sống cùng. Họ chơi với tôi, lái xe chở tôi đi chơi, quay Tiktok rồi đàn piano, nấu ăn cùng tôi nữa. Tôi thực sự biết ơn và hạnh phúc với tất cả những gì họ đã trao tặng. Thời gian đại dịch càng giúp chúng tôi trở nên thân thiết hơn. Tôi nhớ em bé út của chủ nhà, ngày nào cũng là người đánh thức và chơi với tôi. Chị hai thì là người nói chuyện với tôi nhiều nhất. Chị ấy giúp tôi hầu hết mọi thứ. Và chị cả là người thường xuyên cho tôi đi chơi, đi siêu thị, hát hò, chụp ảnh cùng. Tôi cũng đã theo chân chị ấy đến Tacoma để thử váy kết cưới, một đám cưới bé xíu trong đại dịch.
Tôi nghĩ rằng, cách tốt nhất để trở nên gần gũi với gia đình bản xứ ấy là lối sống và tình cảm chân thành. Tôi cư xử và thực lòng yêu mến họ từ đáy lòng. Chắc chắn rằng, không có gia đình nào là hoàn hảo. Và tất nhiên gia đình bản xử tôi ở cũng có nhiều điều không vừa ý, nhưng tôi quyết định chấp nhận và suy nghĩ tích cực hơn rất nhiều. Cùng nhau cố gắng giải quyết vấn đề đó là được đúng không?
Nhờ họ, tôi đã mở mang rất nhiều kiến thức về văn hoá, ẩm thực của người Mỹ. Chúng tôi vẫn giữ liên lạc dù tôi đã chuyển đi thật xa. Tôi nghĩ rằng, việc một du học sinh ở tại gia đình bản xứ không có gì là đáng sợ hay lo lắng cả. Ngược lại, nó sẽ là cơ hội tốt để bạn trau dồi thêm tiếng Anh, có thêm các mối quan hệ và tìm hiểu thêm về nơi mà mình đang sinh sống và học tập.
Đối với một cô gái 16 tuổi, lần đầu tiên sống xa gia đình này, tôi thực sự biết vì đã được sống tại gia đình người bản xứ. Họ giúp tôi giảm bớt áp lực khi đến một đất nước lạ lẫm, và cho tôi nhiều kỷ niệm đáng nhớ. Một gia đình tuyệt vời mà tôi sẽ ghi nhớ đến cuối đời.